Cái tựa này là mượn của Thái.

Thái, Dương Ngọc Thái là người “cõi trên”. Tức là người sống trên không gian mạng nhiều hơn ngoài đời. Hồi tôi phỏng vấn Thái trên một tập video 5W1H Podcast (cùng với câu con trai nuôi của tôi, Phạm Quốc Đăng Khoa là bạn thân của Thái) thì Thái tự nhận là “tôi lớn lên trên internet”. Và gần đây thì Thái tự xưng là “kỹ sư tin tặc”. Nói dài dòng như vậy vì chỉ riêng cái tên đã lắm chuyện ngộ nghĩnh và với người “ngoại đạo” như tôi, Thái luôn rất lý thú, những việc Thái làm luôn rất ly kỳ mà kiểu kể chuyện của Thái thì nó zui và zuyên ơi là zui, hấp dẫn ghê lắm.

Hãy nghe chuyện Thái vừa kể trên trang của Thái…

“Tuần rồi tôi đến Hà Nội tham dự sự kiện này. Chúng tôi dự kiến nói chuyện từ 9AM đến 11AM, vậy mà chương trình chỉ kết thúc lúc giữa trưa. Không ai muốn dừng lại! Ai cũng muốn chúng tôi tiếp tục
Đây là sự kiện mà Thái chia sẻ ở trên
Cơ duyên đã đem tôi đến với VNDIRECT trong những giờ phút đen tối, khi họ gặp một sự cố khủng khiếp. Chỉ sau chưa tới 10’ nghe tôi trình bày kế hoạch hồi phục, ban lãnh đạo công ty đã trao cho tôi quyền chỉ huy giải quyết sự cố. Tôi thấy rất cảm kích niềm tin của họ dành cho tôi và hạ quyết tâm sẽ làm tất cả mọi thứ để giúp.

Sau khi sự cố đã được giải quyết, ban lãnh đạo công ty mới chia sẻ cho tôi rằng chọn tôi là quyết định khó khăn nhất, mạo hiểm nhất của họ, đi ngược lại với nhiều “lời khuyên” của những người xung quanh. Trời, tôi nào có hay.

Có người quả quyết rằng chính chúng tôi là thủ phạm. Họ không tin tôi chỉ tình cờ ở Hà Nội vào thời điểm xảy ra sự cố.

Thực tế tôi đang hoàn thành việc xử lý một sự cố khác cùng với Phạm Văn Khánh, khi ban lãnh đạo VNDIRECT nhắn muốn gặp. Lúc đó tôi vẫn không nghĩ người ta sẽ giao dự án cho chúng tôi, nhưng tôi nghĩ nếu lỡ người ta giao thì tôi muốn có những cộng sự giỏi nhất ở bên cạnh, nên tôi rủ Khánh đi cùng.

Nhưng trước tiên tôi muốn chạy về khách sạn, để… thay đồ. Lúc đó tôi đang mặc trang phục thường gặp của kỹ sư Silicon Valley, nhưng kinh nghiệm cho thấy rất khó để chiếm niềm tin người khác nếu trông như người vô gia cư.
Hình Thái tự selfie trên chuyến xe sang VNDirectvk
Lúc ngồi xe sang VNDIRECT, tôi thấy buồn cười quá về chuyện đi thay đồ nên đã chụp một tấm hình làm kỷ niệm. Thời gian trên tấm hình cho thấy nó được chụp lúc 3:00PM ngày 26/3/2024. 30 phút sau, tôi gọi cho K và M kêu bay chuyến sớm nhất đến Hà Nội, vì người ta đã giao dự án.Chúng tôi nhào vào làm ròng rã mấy ngày trời, quên ăn quên ngủ, vậy mà giữa chừng vẫn có người kiên quyết chúng tôi là thủ phạm. Họ quy kết: Nếu không phải thủ phạm tại sao chúng tôi biết rõ cách xử lý các vấn đề phát sinh? Có vẻ như họ chưa từng nghe nói đến hai từ kinh nghiệm.Rất may là các bạn trong đội đã làm việc rất xuất sắc. Đến lúc ban lãnh đạo VNDIRECT cần ra quyết định nên tin ai, kỹ sư của họ đã chọn chúng tôi.

Nhìn lại, tôi thật ngây thơ, cứ mải miết dốc hết sức mình làm việc mà không hề để ý đến những “thế lực thù địch” đang tìm cách phá bỏ cái uy tín mỏng manh mà tôi chưa hoàn toàn tạo dựng được.

Nhưng không sao, nước chảy chỗ trũng, ngây thơ cũng được, tôi tin cái tâm sẽ đem tôi đến những nơi cần đến”.

Đằng sau giọng kể chuyện thật sôi động chen lẫn tiếng cười dòn tan của Thái, tôi thường cảm động nghĩ tới một điều vô ngôn, bôn ba đi làm và học được cả túi khôn thiên hạ, được trả những túi bự tiền tỷ thù lao thì rồi Thái cũng về làm những việc Thái nghĩ là ở nhà cần. Thái cũng có nói về một ý muốn thiết tha là muốn đem chất xám Việt Nam ra thế giới. Vậy đó, “đi đâu loanh quanh” cả tuổi “thanh xuân”, rồi thì Thái cũng lặng lẽ quyết định quay về, làm những gì cần thiết cho “nhà mình” (dù cái nghề "tin tặc" dễ bị nghi hay bị cố tình vờ nghi)

Rồi ai đó nữa cũng sẽ về. Có một sức hút thiêng liêng và thâm sâu. Như lời ông Tổng bí thư khi gặp các sinh viên Việt Nam ở Đại học Columbia đã nói, dù ở đâu, các bạn vẫn đóng góp được cho đất nước.

Cõi mạng bây giờ vẫn mênh mông mà đường về nhà không hề xa.

"ĐI MẦN ĂN"