Chiều tối hôm thứ sáu 31/10/2025, tôi nhận được tin nhắn của Hoàng Quốc Quyền từ Đà Nẵng: “Chị ơi, chị về tới “Sài Gòn bao thương” chưa chị?

Tuần trước, tôi nhận được tin nhắn của một bạn trẻ: “Cô ơi, con thì mê bóng đá, hay vào mấy diễn đàn xem bà con bình luận này nọ cho vui. Hôm nay, nhân bàn về vụ: có ông Huấn luyện viên xứ Nghệ từ chức HLV của TPHCM. Có ông than “Vậy là ông ta bỏ Sài Gòn bao thương” của chúng ta thiệt hả các bạn?

Qua hôm sau, một bà bạn nghe mình đi Đà Nẵng về, bèn nhắn tin kể, chị Hạnh ui, tuần rồi, mình đi với một một đoàn cứu trợ, các bạn vừa chèo thuyền vừa la lên: "Sài Gòn bao thương đến đây, bà con ơi, đợi tụi tôi nha…"

Biết là trong câu chuyện tự nhiên mọi người nói với nhau mà buột miệng xưng tên hay gọi tên như vậy, mình cảm động quá.

Nhân đây xin thông báo, sách tái bản đã ra thị trường. Một số bạn hỏi mình, sao đi mua không còn? Mình cũng thú thiệt, để mang đi Cần Thơ tặng bạn tuần trước, mình đã chạy một vòng, cuối cùng tới nhà sách Nguyễn thị Minh Khai mới “vét” được 3 cuốn.

Sách tái bản đã ra thị trường, hôm nay thì sách đã có nhiều ở đường sách và các nhà sách nha các bạn.

Hôm nay thì sách đã có nhiều ở đường sách và các nhà sách nha các bạn. Muốn có chữ ký của tác giả với lời đề tặng xin cứ inbox cho mình. (Đọc các lời còm stt của Trần Bằng Việt, mình muốn “khoe” chút xíu, hồi học Đại học, mình toàn viết thư tình giùm cho mấy ông bạn cùng lớp không đó hihi).

Nhân đây xin đăng lại lời bình sách của bạn Trần Bằng Việt, một speaker luôn đối đáp linh hoạt , sắc sảo ở các hội thảo; vậy mà anh đọc Sài Gòn bao thương xong nói: "… nhưng lần lữa mấy lần viết viết xoá xoá" và rồi…"Chợt thấy rằng đây không phải là một quyển sách" (?).Vì sao vậy??? Việt viết:

Nhận được quyển sách của chị nhưng lần lữa mấy lần viết viết xoá xoá. Vì thấy mình viết hoài vẫn không hết ý, sợ sẽ làm tầm thường hoá quyển sách. Và không đủ tốt bằng lời giới thiệu của anh Ngọc Trai.

Đêm qua mất ngủ nên đọc lại lần nữa.

Chợt thấy rằng đây không phải là một quyển sách!

Có lẽ nó đúng hơn là một bộ sưu tập những mảnh đời, những số phận và những cảm xúc. Một dạng bảo tàng Covid phi vật thể. Và dù cho tác giả đã kỳ công chọn lọc và thể hiện rõ những trăn trở, băn khoăn hay đúc kết của riêng mình thì mỗi câu chuyện và bài viết trong đó một mình nó cũng đã đủ để cấu thành một câu chuyện đủ chạm, đủ đau, đủ đốn tim, đủ để phát triển thành một tiểu thuyết hay bộ phim.

Đọc mà đau. Đọc mà nhớ. Đọc mà muốn quên.

Sài Gòn quá bi thương!

Đọc mà rung động. Đọc mà gật gù. Đọc mà hy vọng.

Sài Gòn rất bao thương!

Cách viết của chị Hạnh vẫn vậy.

Vẫn thường bắt đầu bằng một câu chuyện và cách kể khách quan không can thiệp. Để rồi bày ra một nghịch lý hay mâu thuẫn nào đó và để độc giả tự kết luận. Dù đôi lúc chị có thể sẽ thắt thêm hay dẫn dắt sang một trăn trở khác ở tầm cao hơn.

Cách viết của chị Hạnh vẫn vậy.

Vẫn thường để lại trong lòng người đọc một dấu hỏi. Dù rằng có thể cả bài không có một dấu hỏi nào.

Khép sách lại mà vẫn chưa khép được lòng.

Tự dưng tôi muốn đặt hàng cho chị mở rộng thêm một quyển sách về Sài Gòn bao thương mà không cần phải có Covid, không cần phải có đau thương hay bi thương. Một quyển sách từ những lấm lem mẹt hàng nơi hẻm phố, đẫm mồ hôi trên lưng bác chạy xe ôm đến hội trường Thành uỷ…

Vì Sài Gòn sẽ luôn sẽ bao thương, cho dù nó có bi thương hay không!

Càng đi, càng biết, càng trải, càng yêu thành phố này.
Cuốn sách mà tôi gửi tặng cho anh Trần Bằng Việt

“SÀI GÒN BAO THƯƠNG”, SÁCH TÁI BẢN ĐÃ CÓ Ở CÁC HIỆU SÁCH.