Tối qua, ngồi ở bờ kè Hoàng Sa uống trà đá sau một vòng đi bộ, tôi chợt nhìn thấy bức ảnh Sanh đang bơi giữa biển và vừa được tìm thấy. Nhìn sâu thật lâu bức ảnh, tôi rùng mình, không kềm được nước mắt. Suốt tối, tôi tìm đọc tất cả tài liệu để lý giải cho được, sự thực là ba người Lý Sơn đó đã sinh tồn kiểu gì mà vô cùng khó tin?
Tôi ghi sổ tay cho nhớ những chi tiết ngắn gọn nhất. 4 số 4. Là sao? Thì anh Cường buồn gia đình đã 44. Họ lênh đênh trên biển hơn 40 giờ, thêm một số 4. Họ bị cơn bão 13 điên cuồng vùi dập (1+3 = 4), số 4 thứ tư.
Một người, anh Cường quyết chết, lập tức có 2 người, Quang và Sanh, nhảy xuống, đem mạng sống mình buộc (cứu) bạn phải sống. Trên bờ mọi người buộc dây thuyền thúng của Quang và Sanh để khi thuyền gặp bão lớn bị nguy thì kéo vào bờ. Dây không đủ tìm được Cường, Quang và Sanh cắt dây để chèo tiếp tìm bạn. Khi Quang được tàu Hải Nam cứu, câu đầu tiên Quang nói, “Hãy cứu giùm bạn tôi” và chỉ hướng đi tìm bạn tiếp…
Ta gọi đó là gì nếu không phải là nghĩa khí của người Lý Sơn, là phẩm chất của đội Hùng Bình Hoàng Sa?
ĐỘI HÙNG BINH HOÀNG SA.
“Đội Hùng Binh Hoàng Sa” là lực lượng bán quân sự được triều đình Việt Nam thành lập từ cuối thế kỷ 16 – đầu thế kỷ 17, nhằm khai thác, đo đạc, cắm mốc và thực thi chủ quyền tại quần đảo Hoàng Sa và vùng Bắc Hải (thuộc Biển Đông) và xuất phát điểm là vùng ven biển Quảng Ngãi, đặc biệt là đảo Lý Sơn. Triều đình chọn trai tráng làng biển tại vùng An Vĩnh, An Hải (huyện Lý Sơn) để thường xuyên ra quần đảo Hoàng Sa.
Thời vua Gia Long (1802-1820) và tiếp theo là vua Minh Mạng (1820-1841), đội Hoàng Sa được tổ chức và chính quy hóa và tăng cường chức năng bảo vệ biển đảo.
Đảo Lý Sơn (huyện đảo tỉnh Quảng Ngãi) là căn cứ xuất phát quan trọng của đội Hùng binh Hoàng Sa: mỗi năm khoảng 70 trai tráng từ An Vĩnh & An Hải lên thuyền ra Hoàng Sa để khai thác sản vật, đánh bắt hải vật, tìm tàu đắm, thu lượm vật quý. Họ cũng tiến hành đo đạc thủy trình, vẽ bản đồ, dựng mốc, đặt bia chủ quyền tại Hoàng Sa.
VÀ ĐÂY CÂU CHUYỆN KHÓ TIN DO NGUYỄN HOÀNG NGÂN TƯỜNG THUẬT - HỌ ĂN UỐNG GÌ, ÁP DỤNG NHỮNG KỸ NĂNG SINH TỒN NÀO ĐỂ THOÁT CHẾT?
Khoảng 17h ngày 06/11, Cường buồn chuyện nhà, sẵn hơi men, mất kiểm soát, nhảy xuống biển, Quang và Sanh lập tức theo cứu.
Quang và Sanh mặc áo phao, cầm theo 1 cái áo khác cho Cường, lên thúng chèo ra lúc bão 13 đã nổi sóng.
Anh em trên bờ cột một sợi dây dài vào thúng để nếu Quang và Sanh lâm nguy thì kéo vào bờ. Thả hết dây mà chưa tới chỗ Cường, Quang và Sanh chấp nhận CẮT DÂY để chèo ra tiếp cứu Cường. Đây là chất anh hùng, tinh thần đồng đội thấm vào máu huyết con cháu đội hùng binh Hoàng Sa năm xưa. Trước khi lên đường ra giữ Hoàng Sa sẽ làm lễ KHAO LỀ THẾ LÍNH, chấp nhận "tế sống", xem như "đã một lần chết" để ra khơi bảo vệ biên cương.

Cứu được Cường nhưng sóng gió quá mạnh, đẩy thúng dần xa bờ. Ghe thuyền neo đậu cột chặt vào nhau chật cứng ở cảng neo đậu không thể ra cứu. Một chiếc ghe ở cảng Bến Đình chạy ra nửa đường, không thể chạy tiếp vì thiếu nước làm mát. Thúng trôi xa và màn đêm ập xuống, sóng dữ tăng dần.
Đến khoảng 20h, lật thúng!
Cả 3 người tụ lại ôm nhau để GIỮ ẤM, co người để giảm thất thoát nhiệt. Dĩ nhiên, cả ba người đều siêu bơi lội mới co người mà nổi trên sóng.
Đến khoảng 22h, sóng gió dữ dội nhất, Cường yếu hẳn (trẻ nhưng có men nên yếu), không bám vào nhóm được nữa, chào hai anh, em thả tay đây, rồi trôi một mình theo dòng hải lưu.
Quang và Sanh bám cùng nhau, thường xuyên kiểm tra và động viên nhau, NGỦ GỤC LÀ CHẾT, đến gần 3 giờ sáng sóng vẫn dữ dội, Quang 47 tuổi yếu hơn Sanh 37 tuổi, Quang chấp nhận thả tay theo dòng hải lưu, cả hai lạc nhau từ đây. Nhưng cả hai biết một điều, THIẾU NƯỚC LÀ CHẾT, nên tranh thủ uống nước mưa.
Sáng hôm sau, 07/11, trời trong xanh không một gợn mây, nắng chói.
Theo lời kể của cả Quang và Sanh, PHÂN PHỐI SỨC là điều hết sức quan trọng. Nghĩa là khi không thấy tàu thì nương theo sóng nước, hoạt động ít nhất có thể, để giữ sức. Thấy tàu thì bơi tới.
Cả ngày 07/11 và đêm 07/11 cả hai vẫn chưa được cứu, thấy nhiều tàu và bơi tới nhưng tàu không thấy mình.
Quang, người lớn tuổi và kinh nghiệm nhất, lại là người chuyên lặn biển bắt cá nên anh chụp được 1 con cua và vài con cá nhỏ bơi gần anh, cùng với ít rong, anh có bữa ăn ngon giữa biển để bổ sung đạm và nước.
Sanh lượm được chai nước suối ai đó uống nửa chừng rồi vất xuống biển, như là ông bà khiến để anh khỏi chết khát. Rồi anh lại lượm được quả táo thúi ai đó quăng giữa biển, còn nửa quả chưa thúi. Nó như quả táo bà tiên cho trong chuyện cổ tích, phước đức của ông bà để lại.
Chiều 08/11, Quang lần thứ bảy bơi tới đón tàu, thủy thủ thấy và Quang được cứu. Khi sang thuyền đội cứu hộ Lý Sơn, Quang nói không về, phải theo tàu đi cứu Sanh và Cường, Quang biết hai đứa hướng nào.

Quang nói chắc nụi, thằng Sanh không thể chết được, nó còn khỏe lắm, khỏe hơn Quang nhiều. Tàu tiến về phía Nam và phát hiện ra Sanh. Đúng là Sanh còn khỏe, bỏ luôn áo phao, chỉ mặc quần đùi bơi cho lẹ, tiến về phía tàu.


Quang nói, Cường yếu hơn, không chắc sống được, nhưng vẫn có hy vọng. Cường thả tay sớm, trôi xa hơn và xa bờ hơn. Trời lại sắp tối, tưởng như vô vọng nhưng rồi tất cả vỡ òa khi nghe tin tàu cá tỉnh Quảng Bình đang chạy ngoài khơi xa tỉnh Bình Định vớt được Cường còn sống, ở hướng Đông khoảng 10 hải lý so với nơi cứu được Sanh.
Kỹ năng bơi lội siêu hạng chưa đủ, mà tinh thần thép cùng kinh nghiệm đầy mình mới vượt qua.Và, phước đức ông bà, dư âm đội hùng binh Hoàng Sa còn vang vọng cùng với những lời khẩn cầu của người dân cả nước, những nỗ lực xuyên ngày đêm của các đội cứu hộ, đã đưa các anh trở về nguyên vẹn.